Tôi là một nghệ sỹ trẻ có nhan sắc. Từ vùng quê nhỏ miền Trung, tôi vào Sài Gòn từ năm 15 tuổi để theo đuổi nghệ thuật. Nhà nghèo, tôi quyết tâm phải trở nên nổi tiếng, để có thể kiếm tiền phụ cha mẹ và đổi đời. Điều này tôi ít chia sẻ với ai, nhưng ngay từ năm 15 tuổi đó, tôi đã đóng vai một ca sỹ già, hát những bài nhạc tiền chiến ở phòng trà, cố gắng già dặn. Mỗi đêm tôi hát cũng đủ bằng một ngày mẹ tôi bán hàng nước ở nhà. Người giúp tôi đi hát mưu sinh chính là người yêu đầu tiên của tôi. 15 tuổi nhưng tôi đã rất cao lớn và tôi thực sự biết yêu. Đến lúc này tôi có thể nói, đó là người đàn ông yêu tôi đàng hoàng nhất.
Suốt hai năm yêu nhau, anh không hề có ý định chiếm đoạt cơ thể tôi. Khi ấy, tôi quá non nớt và nghĩ rằng, yêu là yêu như vậy, chỉ khi nào cưới nhau thì mới ngủ với nhau. Ngày đó lầm lẫn thật, bây giờ các em nhỏ xíu đã biết đến bệnh viện để khẩn cầu bác sỹ phá thai giùm...
Năm 17 tuổi, tôi bước vào tình yêu thứ hai. Khi ấy tôi vừa được giải thưởng trong một cuộc thi nhan sắc. Cuộc thi không lớn, nhưng may mắn tôi lọt vào ống kính của một nhiếp ảnh gia. Ngay lập tức tôi được lăng xê trở thành một gương mặt chụp ảnh cưới ấn tượng. Cuộc sống thay đổi quá nhanh và chúng tôi mất nhau sau đó. Tôi cũng nghĩ lỗi trong chuyện này là do mình. Anh muốn tôi yên lặng hát những bài tình ca sầu khổ trong những phòng trà vô danh. Nhưng tôi thì đã đủ thời gian để hiểu rằng, cuộc đời mình không được chật hẹp như vậy nữa.
Sau này, vô tình vài lần tôi ghé phòng trà xưa, thấy anh vẫn vậy, hát những bài tình ca day dứt. Có lần đang hát nhìn thấy tôi, anh khựng lại. Anh hát một ca khúc khác, như thể dành cho tôi. Vừa hát anh vừa khóc. Tôi cũng ngậm ngùi. Nhưng cuộc sống sang trang rồi. Xin lỗi anh.
Tôi trở thành gương mặt thân quen của các vũ trường, quán bar nhờ Thái. Anh là một người từng trải, biết chiều chuộng phụ nữ và có nhiều tiền để tiêu. Tôi đã đánh mất đời con gái cho Thái. Tôi thực sự nghĩ, cuộc sống của mình đã có Thái bảo vệ và tôi sẽ lấy Thái làm chồng. Dường như bản chất của người miền Trung luôn thực tế, không xây nhiều ảo mộng, nên tôi đã sống mà không tìm kiếm nhiều chuyện hão huyền. Mùa thu năm đó, chúng tôi dự tính cưới nhau. Mọi thủ tục đã xong, nhưng ba của Thái là một công chức nhà nước, ông yêu cầu phải đăng ký kết hôn trước khi làm đám cưới, nếu không là vi phạm luật pháp.
Chúng tôi cũng tính làm thủ tục cho xong. Nhưng khi đó tôi mới phát hiện mình chưa đủ tuổi kết hôn. Mọi chuyện đổ bể sau đó. Mà đổ bể quan trọng nhất là Thái cũng không mặn mà với đám cưới. Anh nói không cưới cũng không sao, miễn là yêu nhau cho vui. Tôi thì không coi chuyện hôn nhân là cuộc vui, tôi thích được yêu và sống đàng hoàng. Tôi bỏ Thái ra đi vì tự ái. Thái có ngay một cô bồ trẻ đẹp nuột nà. Tôi hận Thái vì thái độ đó. Tôi nói tôi sẽ cho Thái tiếc nuối vì đã rời bỏ tôi.
Vậy là tôi đã trở thành cô gái của các quý ông.
Tôi đã trở thành người tình của nhiều đại gia trong thành phố. Lâu ngày trong cuộc sống này có những thứ tưởng thiêng liêng mà hóa thành rẻ rúng. Tôi đã đánh mất trinh tiết cho một người đàn ông không đáng, nên tôi quyết định sẽ dùng nhan sắc để kiếm thật nhiều tiền từ những người đàn ông tương tự, như một sự trả thù.
Cho đến một ngày tôi gặp Quốc.
Quốc là một tay chơi nổi tiếng, thích cặp bồ với các cô gái chân dài. Dị tướng, mắt mở trừng trừng nhưng tiền tiêu xả láng.
Có lần tôi chứng kiến Quốc sẵn sàng thả một mớ đô la trên bàn quầy bar, để cho đám nhân viên tự đếm mà không cần tính. Lần khác, tôi cũng thấy Quốc làm hành động tương tự khi đi mua đồ ở Diamond. Người ta cảm giác Quốc có một mỏ tiền và mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà chỉ cần mở két thả mấy cọc vào túi rồi nhiệm vụ là ngày đó phải xài cho hết mới được về nhà. Tôi ban đầu thấy thiếu gia xài tiền cũng buồn cười.
Nhưng có một ngày Quốc gửi cô bạn tặng tôi một chiếc túi xách hàng hiệu thì tôi không thể làm ngơ. Lý do chỉ vì có lần đi cùng đám bạn, tôi đeo thử chiếc túi và xuýt xoa. Thực ra tôi có đủ tiền mua chiếc túi đó. Nhưng khi đó tôi nhìn thấy Quốc và tôi giả bộ như vậy để thử xem sức quyến rũ của mình. Quả là hiệu quả. Quốc đã biết và mua tặng. Tôi chợt nghĩ, tại sao mình không thử cặp kè với Quốc, ít nhất cũng có thêm trò mua sắm làm vui. Tôi đồng ý nhận lời đi ăn với Quốc.
Cuộc sống lại sang trang mới. Chúng tôi đi chơi khắp nơi, shopping cả từ California cho đến Hongkong, Dubai, không thiếu nơi nào. Những món đồ hiệu vừa xuất hiện trong các bộ sưu tập, tôi cũng có. Khi ấy, tôi đã trở thành một bà hoàng và tôi quyết định đầu tư cho những vai diễn trong phim.
Lấy chồng thiếu gia, vẫn khóc 'trào máu mắt'
Sự xuất hiện dồn dập của tôi đã tạo được hiệu ứng và tôi được coi là một ngôi sao mới. Và báo lá cải bắt đầu săn lùng mọi hành động của tôi. Và người ta bất ngờ ồn ào, hóa ra đây là mối quan hệ chân dài đại gia và chân dài dùng tiền của người tình để lăng xê hình ảnh nổi tiếng. Tất nhiên, câu chuyện đó đến tai những người thân của Quốc. Một trong những người ngăn cản câu chuyện của chúng tôi quyết liệt nhất đó chính là chị gái anh. Ba mẹ Quốc đã định cư ở nước ngoài, bỏ lại cơ ngơi đồ sộ cho chị em Quốc quản lý.
Có thể nói, mọi hoạt động kinh doanh và cổ phần lớn trong công ty do chị gái Quốc nắm, anh chỉ giữ một phần nhỏ. Nhưng nhà chỉ có hai chị em, chị gái Quốc lại là dân đồng tính, nên chị ấy vốn nuông chiều đứa em trai nhỏ. Sở dĩ chị ấy phản đối tôi, bởi vì chị ấy biết tôi sẽ khui sạch phần tiền của em trai. Có lần Quốc kể, thầy bói đến nhà, chị ấy đưa tấm hình của tôi ra và nhờ thầy phán. Thầy nói nếu yêu tôi thì Quốc chỉ sống được ba năm nữa, vì tôi có tướng sát phu. Lấy lý do đó, chị gái Quốc gây áp lực cùng với cha mẹ anh. Đến mức mẹ anh nói nếu anh cưới tôi thì bà sẽ tự vẫn.
Tôi cảm thấy mọi thứ như một cuộc đấu trí. Tôi quyết định có con với Quốc. Và dù sao đi nữa, thì tôi cũng cần một gia đình. Tôi muốn mình phải sống thật giàu có và tài sản của gia đình này, dù sao đi nữa trước sau cũng thuộc về con tôi. Tôi là mẹ nó, đương nhiên tôi nắm giữ.
Mọi thứ đến như một cơn sóng. Dù không thể danh chính ngôn thuận, nhưng mọi thứ vẫn diễn ra và tôi dần quen với cuộc sống đó. Có Quốc và có con. Người ta thường hay nói rằng, không nên đòi hỏi tất cả phải hoàn mỹ. Tôi chấp nhận một cuộc hôn nhân không đám cưới, như một sự "huề vốn" cho đám cưới trước kia mà chẳng có hôn nhân.
Mọi người đều nghĩ rằng tôi đang rất sung sướng, chuột sa chĩnh gạo. Chính tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Tôi dần hiểu ra sự thật, giang sơn khó đổi, bản tính khó rời.
Khi tôi nằm ổ sinh con, Quốc bắt đầu ra đường và tiếp tục trăng hoa với những cô gái mới. Tôi được bạn bè mật báo, hỏi Quốc thì Quốc chối. Tôi bỏ qua vì người đàn ông có thể trăng hoa, nhưng còn chối là còn nể vợ. Tôi đã yêu Quốc theo cách đó thì phải chấp nhận điều đó. Nhưng điều quan trọng nhất là Quốc đã tiêu xài nhiều hơn những gì Quốc kiếm được. Tôi phát hiện ra Quốc đã dùng tiền vốn đầu tư của công ty để ăn chơi khiến nhiều lần chị gái Quốc phải trả nợ thay. Cha mẹ Quốc rầu rĩ vì chuyện đó và mỗi khi Quốc cặp với một cô gái mới họ đều nghĩ rằng đó là nguyên nhân khiến ngân quỹ của gia đình họ sụt giảm đáng kể. Quốc đã mượn cả phần tiền tích lũy của tôi để mua những chiếc xe phân khối lớn, nghe nói rất đắt tiền. Quốc có thú vui xe cộ và cứ mua rồi bỏ đó. Nhiều lần chị gái Quốc nói, bán bớt đi để trả nợ ngân hàng nhưng Quốc không chịu. Mọi thứ chồng chất lên nhau.
Đến một ngày, Quốc nói sẽ bán một dự án bất động sản. Lý do là để đóng tiền ngân hàng và để có tiền đi chơi. Dự án bất đông sản đó có phần hùn của tôi. Tất nhiên chỉ có tôi hiểu rằng, tiền đó là tiền từ túi Quốc, đến tay tôi và tôi đầu tư như một phần bảo chứng của tình yêu có sinh lời. Mọi thứ lẽ ra đã rất tốt đẹp. Nhưng rồi không ai nghĩ nó đi theo chiều hướng này. Tôi cầu cứu chị gái Quốc. Chị nói tôi đã tự ý tạo nên một cuộc hôn nhân thì giờ phải cứu lấy cuộc hôn nhân đó. Tôi phải lo giải quyết nợ nần cho chồng và quán xuyến gia đình. Mỗi người có một cuộc sống riêng. Khi xưa Quốc chưa lấy tôi thì đương nhiên chị sẽ phải lo, nhưng có vợ rồi thì tôi phải gánh trách nhiệm ấy. Tôi thấy chị nói không phải không có lý. Nhưng sao chua chát và đầy đắng cay.
Suốt một năm qua tôi gồng gánh gia đình trong chiếc vỏ hào quang giàu có. Tôi tham gia tất cả mọi hoạt động, quyết liệt kiếm tiền chỉ mong duy trì được cuộc sống gia đình một cách tử tế đàng hoàng. Nhiều khi tôi tự an ủi mình rằng, dù sao thì tôi cũng vẫn còn một phần cơ ngơi đó. Những gì tôi cố gắng chỉ là để vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nhưng mọi chuyện đã rối tung lên, khi vị chủ nợ của Quốc đã đến gặp tôi. Ông là một cổ đông lớn của Quốc. Ông đề nghị tôi cặp bồ với ông, và ông ấy sẽ xóa đi số nợ mà Quốc đã nợ ông từ năm 2008. Một con số quá lớn. Nhưng tôi chưa chuẩn bị cho tình huống này. Bởi vì từ khi lấy chồng tôi đã quên chuyện gió trăng. Tôi không có ý định trở thành gái điếm...
Bình luận
0 Comment "QUÁ KHỨ HÀO NHOÁNG MỘT THỜI"