Smiley face

Ads Menu

CÁI TÁT ĐÓ LÀM EM TỈNH NGỘ

Cái tát của anh khiến tim em tan nát


Cái tát anh giáng xuống mặt thằng bé khiến bao nhiêu hình ảnh đẹp đẽ về anh đều biến mất.

Phương và Hiếu đã quen nhau trong buổi giao lưu văn nghệ. Anh là chàng trai thông minh, hào phóng, đoàng hoàng và hiểu biết. Họ tìm được điểm chung là niềm say mê phim ảnh.
 

 
 
Hiếu thường đến đón Phương sau những giờ học, đưa Phương đi chơi vào những ngày cuối tuần và bàn với nhau những chuyện trên trời dưới đất, Tây tàu về phim này phim nọ. Họ nói chuyện không biết mệt mỏi, có khi mải mê tán thưởng, phê bình mà chợt nhớ ra chưa đưa nàng đi ăn cơm.

Và một ngày, như thường lệ anh đứng đợi Phương ở cổng trường. Bánh xe đang lăn trên đường tấp nập đúng cái giờ tan tầm cao điểm. Họ đề ra những kế hoạch cho ngày cuối tuần với những dự kiến đầy thú vị.

Bỗng một đứa bé từ đâu lao tới, cánh tay nó sạt vào bánh xe mà họ đang đi. Đứa bé mắt sáng lòa nhìn Phương với cái mặt nhăn nhó và hơi tái nhợt. Quầy vé số của thằng bé bị rơi tung tả trên nền đường. Tay nó vẫn ôm khư khư bọc thùng đựng vé và vài tờ nhàu nhĩ.

Phương chưa kịp phản ứng vì nỗi sợ hãi vừa xảy ra. Cô nghe giọng nói thân quen với một giọng điệu cực kỳ xa lạ và Phương cảm nhận được ánh mắt của những lời nói.

-   Mắt mày mù à? Đi mà không nhìn đường. Mày muốn chết hả?

Cùng câu nói là một âm thanh thật lớn dáng xuống dứt khoát từ một bàn tay đầy sức mạnh. "Bốp!" - Vết đỏ trên má đứa bé mọng dần.

Âm thanh vang lên trong sự ngỡ ngàng của Phương. Rồi Hiếu quay sang hỏi cô: “Em có sao không?”. Một ánh mắt khác nhìn Phương không hề giống với ánh mắt đỏ lòm tức giận trong ba giây trước đó.

Những câu nói của Hiếu dư âm trong đầu Phương mãi. Những suy nghĩ và đan xen sự thất vọng về tình yêu bấy lâu nay. Người mà Phương đã coi là thần tượng và giờ đây anh đang mất đi “hình ảnh” tốt đẹp trong Phương.
 


Sau chuyện hôm ấy, Phương từ chối các cuộc hẹn hò, những chuyến đi du lịch ngắn hạn. Phương đã nhanh chóng kết thúc tình yêu của mình trong chới với và sự ngỡ ngàng của anh.

Đến bây giờ, Phương chưa hề hối hận vì sự quyết định của mình. Điều Phương vẫn tiếc nuối là đã bỏ rơi đứa bé đó lại trong nỗi thất vọng về cuộc đời và con người. Phương vẫn bị ám ảnh mãi đôi mắt ngây daị của em chất chứa bao điều u ẩn.

Và anh – tình yêu đầu Phương gửi gắm như thần tượng ấy đã làm tổn thương không chỉ Phương và cả một tâm hồn bé nhỏ kia.

Kỷ niệm cũng chỉ là kỷ niệm, còn tình yêu của Phương cũng đã chết theo “cái tát” mà anh không chỉ đánh thằng bé mà đánh chính Phương. Cái tát đó làm Phương tỉnh ngộ. Phương hiểu: “Tình yêu có thể bắt đầu rất nhanh và có thể kết thúc rất chóng vì tình yêu đơn giản cũng chỉ là mối quan hệ ứng xử với đời”. 

0 Comment "CÁI TÁT ĐÓ LÀM EM TỈNH NGỘ"

Back To Top